Nguyễn Thị Phương Thúy
Thành viên nổi tiếng
Chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách tích tắc, chỉ đúng ba giờ chiều.
Trên ghế sofa, chiếc áo bà ba màu xanh đã được gấp gọn gàng, nhưng trong trí tôi lại hiện ra hình ảnh dì Tư năm nào vẫn ngồi đó, kéo ống quần lên ngang gối, phơi nắng, đọc tờ báo nhàu nát trong một buổi chiều yên ả.
Ngày dì Tư chuyển về nhà tôi ở, tôi vừa tròn bốn mươi. Dì đứng ở cửa, xách một chiếc va-li cũ sờn, mái tóc bạc lấm tấm bụi: “Cha mẹ con mất sớm, giờ sức khỏe dì yếu quá, không xoay xở nổi, cho dì ở cùng nghe con.”
Lúc ấy, dì vẫn còn khỏe, có thể giúp lặt rau, nấu cơm. Nhưng chỉ vài năm sau, bệnh khớp hành hạ, mỗi bước đi của dì đều run rẩy. Từ đó, mọi chi phí sinh hoạt, thuốc thang đều do vợ chồng tôi lo.
Mười lăm năm trôi qua lặng lẽ. Mỗi tháng, khi nhận lương hưu, vợ tôi đều dành một khoản để mua thuốc cho dì. Tết đến, mua quần áo mới, bao giờ vợ tôi cũng chọn cho dì trước. Cháu nội còn nhỏ, nhưng lúc ăn khoai tây chiên cũng chừa lại phần cho bà cố.
Dì chưa bao giờ nhắc đến chuyện tiền bạc. Có đôi lần tôi nói bóng gió “Tiền điện tháng này cao quá…”, dì chỉ cười: “Con coi sao thì làm vậy.”
Đầu tháng trước, dì Tư mất trong giấc ngủ, nhẹ nhàng như một cơn gió. Ngày thu dọn đồ đạc, va-li của dì chỉ có vài bộ quần áo cũ và một quyển album ảnh ố vàng. Nhìn chỗ ngồi quen thuộc của dì giờ trống không, tôi thấy lòng hụt hẫng, nhưng cũng có phần nhẹ nhõm, 15 năm chăm sóc, tôi đã làm trọn đạo nghĩa với người thân.
Chiều hôm đó, khi tôi đang tỉa mấy chậu hồng ngoài sân, chuông cổng vang lên. Ba người đàn ông mặc vest đứng trước cổng, người đi đầu đưa danh thiếp: “Chúng tôi là luật sư của Văn phòng công chứng. Chúng tôi được dì của anh, bà Chu Thị Lan ủy quyền giải quyết tài sản thừa kế.”
Tôi chết lặng: “Nhầm người rồi! Dì tôi sống ở đây 15 năm, tôi chưa từng nghe dì có tài sản gì.”
Luật sư mở tập hồ sơ: “Bà Lan có một căn nhà cấp bốn ở phố cổ và một sổ tiết kiệm hơn 600 triệu đồng. Năm năm trước, bà lập di chúc để lại toàn bộ cho anh.”
Tôi ngồi ***** xuống ghế sofa, chỗ dì hay ngồi. Ký ức dồn về: mùa đông năm ngoái, dì cầm cuốn sổ tiết kiệm, bảo là “tiền bạn cũ trả nợ”; năm ngoái, khi nhập viện, y tá nói có một tài khoản vô danh chuyển 50 triệu thanh toán viện phí; hơn mười năm trước, dì lén lên văn phòng công chứng, tôi tưởng bà đi nhầm chỗ.
Vợ tôi bưng trà ra, nghe xong mà tay run bắn, đặt tách xuống bàn đánh “cạch”: “Trời ơi… thuốc huyết áp hàng tháng, bộ răng giả 8 triệu năm ngoái, tất cả đều chúng tôi trả…”
Luật sư nhẹ nhàng nói: “Bà Lan viết trong di chúc rằng đây là chút bù đắp cho những năm được anh chị chăm sóc. Bà cũng để lại một bức thư cho anh.”
Chữ trên phong bì xiêu vẹo, run rẩy: “Con à, dì biết ở nhờ con bao năm qua đã làm con vất vả. Căn nhà này là của ông ngoại con để lại, dì không dám nói sợ con nghĩ dì giấu. Số tiền này là lương hưu dì dành dụm, giờ để lại cho con, coi như dì làm được chút gì cho con ở cuối đời…”
Tờ thư run trong tay tôi. Ánh nắng xuyên qua tán lá, rơi lốm đốm lên trang giấy. Hóa ra, suốt 15 năm ấy, phía sau sự im lặng và né tránh là cả một tấm lòng âm thầm chuẩn bị cho ngày ra đi.
Nhìn ảnh dì Tư trên tường, tôi tưởng như bà đang cười hiền: “***** cháu ngốc… bây giờ mới hiểu à?”
Trên ghế sofa, chiếc áo bà ba màu xanh đã được gấp gọn gàng, nhưng trong trí tôi lại hiện ra hình ảnh dì Tư năm nào vẫn ngồi đó, kéo ống quần lên ngang gối, phơi nắng, đọc tờ báo nhàu nát trong một buổi chiều yên ả.
Ngày dì Tư chuyển về nhà tôi ở, tôi vừa tròn bốn mươi. Dì đứng ở cửa, xách một chiếc va-li cũ sờn, mái tóc bạc lấm tấm bụi: “Cha mẹ con mất sớm, giờ sức khỏe dì yếu quá, không xoay xở nổi, cho dì ở cùng nghe con.”
Lúc ấy, dì vẫn còn khỏe, có thể giúp lặt rau, nấu cơm. Nhưng chỉ vài năm sau, bệnh khớp hành hạ, mỗi bước đi của dì đều run rẩy. Từ đó, mọi chi phí sinh hoạt, thuốc thang đều do vợ chồng tôi lo.

Mười lăm năm trôi qua lặng lẽ. Mỗi tháng, khi nhận lương hưu, vợ tôi đều dành một khoản để mua thuốc cho dì. Tết đến, mua quần áo mới, bao giờ vợ tôi cũng chọn cho dì trước. Cháu nội còn nhỏ, nhưng lúc ăn khoai tây chiên cũng chừa lại phần cho bà cố.
Dì chưa bao giờ nhắc đến chuyện tiền bạc. Có đôi lần tôi nói bóng gió “Tiền điện tháng này cao quá…”, dì chỉ cười: “Con coi sao thì làm vậy.”
Đầu tháng trước, dì Tư mất trong giấc ngủ, nhẹ nhàng như một cơn gió. Ngày thu dọn đồ đạc, va-li của dì chỉ có vài bộ quần áo cũ và một quyển album ảnh ố vàng. Nhìn chỗ ngồi quen thuộc của dì giờ trống không, tôi thấy lòng hụt hẫng, nhưng cũng có phần nhẹ nhõm, 15 năm chăm sóc, tôi đã làm trọn đạo nghĩa với người thân.
Chiều hôm đó, khi tôi đang tỉa mấy chậu hồng ngoài sân, chuông cổng vang lên. Ba người đàn ông mặc vest đứng trước cổng, người đi đầu đưa danh thiếp: “Chúng tôi là luật sư của Văn phòng công chứng. Chúng tôi được dì của anh, bà Chu Thị Lan ủy quyền giải quyết tài sản thừa kế.”
Tôi chết lặng: “Nhầm người rồi! Dì tôi sống ở đây 15 năm, tôi chưa từng nghe dì có tài sản gì.”
Luật sư mở tập hồ sơ: “Bà Lan có một căn nhà cấp bốn ở phố cổ và một sổ tiết kiệm hơn 600 triệu đồng. Năm năm trước, bà lập di chúc để lại toàn bộ cho anh.”
Tôi ngồi ***** xuống ghế sofa, chỗ dì hay ngồi. Ký ức dồn về: mùa đông năm ngoái, dì cầm cuốn sổ tiết kiệm, bảo là “tiền bạn cũ trả nợ”; năm ngoái, khi nhập viện, y tá nói có một tài khoản vô danh chuyển 50 triệu thanh toán viện phí; hơn mười năm trước, dì lén lên văn phòng công chứng, tôi tưởng bà đi nhầm chỗ.
Vợ tôi bưng trà ra, nghe xong mà tay run bắn, đặt tách xuống bàn đánh “cạch”: “Trời ơi… thuốc huyết áp hàng tháng, bộ răng giả 8 triệu năm ngoái, tất cả đều chúng tôi trả…”
Luật sư nhẹ nhàng nói: “Bà Lan viết trong di chúc rằng đây là chút bù đắp cho những năm được anh chị chăm sóc. Bà cũng để lại một bức thư cho anh.”
Chữ trên phong bì xiêu vẹo, run rẩy: “Con à, dì biết ở nhờ con bao năm qua đã làm con vất vả. Căn nhà này là của ông ngoại con để lại, dì không dám nói sợ con nghĩ dì giấu. Số tiền này là lương hưu dì dành dụm, giờ để lại cho con, coi như dì làm được chút gì cho con ở cuối đời…”
Tờ thư run trong tay tôi. Ánh nắng xuyên qua tán lá, rơi lốm đốm lên trang giấy. Hóa ra, suốt 15 năm ấy, phía sau sự im lặng và né tránh là cả một tấm lòng âm thầm chuẩn bị cho ngày ra đi.
Nhìn ảnh dì Tư trên tường, tôi tưởng như bà đang cười hiền: “***** cháu ngốc… bây giờ mới hiểu à?”