Sau hai năm kết hôn, vợ không bao giờ để tôi chạm vào cô ấy cho đến đêm nay... và phản ứng của cô ấy khiến tôi sững sờ

hong91hs
THI NHÂN
Phản hồi: 1

THI NHÂN

Thành viên nổi tiếng
Một truyện ngắn lượm lặt trên mạng, về một cuộc hôn nhân trống rỗng, nơi hai con người cùng sống nhưng không thực sự kết nối. Vẻ ngoài “yên bình”, người vợ làm tròn bổn phận, lo toan mọi việc, chỉ càng làm nổi bật sự cô đơn và bất lực mà người chồng cảm nhận.

Chúng tôi đã kết hôn hai năm, nhưng suốt thời gian đó, vợ tôi chưa bao giờ để tôi chạm vào. Tôi nghĩ tối nay cũng sẽ như thế: cô ấy sẽ chống cự, tức giận, có khi còn mắng hoặc đẩy tôi ra. Nhưng không.

Cô ấy chỉ nằm yên trên giường, để mặc tôi. Và tôi lại không thấy hạnh phúc chút nào. Trong bóng tối, chỉ nghe thấy hơi thở đều đều của cô, mùi bột giặt quen thuộc trên áo ngủ, mà đêm nay bỗng trở nên xa lạ.

Chúng tôi nằm cạnh nhau nửa tiếng, không ai động đậy. Cô ấy quay lưng về phía tôi, vai khẽ run, nhưng khác mọi khi, cô không nép sát vào mép giường như để tránh tôi. Suốt hai năm qua, chiếc chăn giữa chúng tôi luôn như một ranh giới vô hình, nhưng tối nay, cô ấy không trốn tránh.
1755924577988.png

Tôi nắm chặt tay, tự véo vào lòng bàn tay để giữ bình tĩnh. Cảm giác vừa rồi giống như có một cục đá chặn trong cổ họng, khó thở đến nghẹn. Tôi đã kìm nén quá lâu, từ những lần dè dặt hỏi “Em có mệt không?”, đến lúc giả vờ thờ ơ, rồi tối nay, dưới men rượu, tôi mới dám vươn tay. Tôi tưởng mình sẽ được nhẹ nhõm, nhưng cuối cùng chỉ còn lại hoang mang.

Ánh đèn ngủ hắt qua rèm cửa, chiếu lên mái tóc cô xõa trên gối. Trước khi cưới, tóc cô ấy ngắn hơn, chúng tôi hay ngồi cạnh nhau xem phim, và cô thường dựa vào vai tôi. Tôi không nhớ rõ từ bao giờ cô ngừng làm điều đó. Còn sau ngày cưới, chỉ cần tôi chạm nhẹ vào người cô lúc nửa đêm, cô đã bật dậy, giọng run run: “Đừng chạm vào em.” Từ đó, tôi không dám thử nữa, sợ lại nhìn thấy ánh mắt lạ lẫm ấy.

Tối nay, men rượu khiến tôi liều lĩnh. Khi đặt tay lên vai cô, rồi chạm vào sợi tóc sau gáy, cô vẫn im lặng. Những gì xảy ra sau đó trôi qua như một đoạn phim tua nhanh, khiến tôi vừa nhớ rõ, vừa chẳng nhớ nổi chi tiết nào. Tôi chỉ nhớ mi mắt cô khẽ run, bàn tay cô nắm chặt góc chăn. Cô không phản kháng, nhưng cũng chẳng đón nhận. Giống như một người đang cắn răng chịu đựng một việc bắt buộc phải làm.

Sau khi qua cơn hoan lạc, cô vẫn quay lưng, chăn kéo lên tận cằm, vành tai ửng đỏ. Tôi sợ chạm vào sẽ khiến cô khó chịu, nên lùi lại, rồi lặng lẽ bước ra khỏi giường. Chăn cô khẽ động, nhưng tôi không dám ngoái lại.

Trong phòng khách, ghế sofa vẫn gọn gàng như buổi sáng. Trên tay vịn còn xếp ngay ngắn chiếc chăn mà hai năm qua cô hay dùng để cuộn mình khi ngồi xem điện thoại một mình. Trước mặt người thân, cô vẫn là người vợ chu đáo, nấu ăn, giặt giũ, tiếp khách chỉn chu, ai cũng khen. Nhưng chỉ tôi biết, sau cánh cửa khép lại, cô thu mình, lặng lẽ và xa cách.

Tôi ngồi xuống sofa, cầm điếu thuốc chưa châm lửa, cứ xoay mãi trong tay. Cô luôn để ý mọi thứ: thấy tôi mua thuốc, cô không phàn nàn, chỉ lặng lẽ mang gạt tàn vào nhà. Cô quan tâm, chăm sóc, nhưng chưa bao giờ để tôi bước vào thế giới thật của mình.

Vừa rồi, tôi đã rất muốn hỏi: “Em nghĩ gì về anh? Anh đã làm gì sai sao?” Nhưng tôi không thốt ra được. Cô ấy không phản ứng, và nếu tôi hỏi, chẳng khác nào buộc cô phải đối diện điều cô không muốn nói.

Trời ngoài kia dần sáng. Ánh sáng mờ len vào phòng khách, chiếu lên chiếc cốc cô để trên bàn, còn vết son nhạt trên vành. Tôi nhớ ngày trước, cô hay đỏ mặt khi tôi khen màu son ấy đẹp, rồi vội vàng lau đi.

Son môi vẫn còn đó, nhưng tôi chợt nhận ra, có lẽ từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ thực sự hiểu được cô ấy.

Cô ấy đang nghĩ gì? Có phải vì thương hại tôi mà im lặng, hay vì đã quá lâu không còn quan tâm nữa? Tôi không biết. Tôi cũng không biết mình có nên xin lỗi, hay cứ vờ như chẳng có gì xảy ra.

Chỉ biết lúc này, tôi vẫn ngồi đây, lặng người trong phòng khách, với nỗi choáng váng không thể gọi thành tên.
 


Đăng nhập một lần thảo luận tẹt ga
Back
Top