Trăn trở sau vụ cô giáo ở Gia Lai: Khi học sinh không còn sợ, còn thầy cô thì sợ tất cả

cogiaovan
Cô giáo Vân
Phản hồi: 4

Cô giáo Vân

Thành viên nổi tiếng
Tôi là một phụ huynh học sinh cấp 2. Năm ngoái, tôi đã quyết định cho con chuyển trường mới. Bởi vì lớp con tôi có một số bạn học sinh nam cá biệt, thường xuyên thể hiện sự thiếu tôn trọng thầy cô trong lớp. Chẳng hạn, các cháu mất trật tự trong lớp, cô nhắc nhở không được; cô gọi lên bảng không học, còn cãi tay đôi. Có lần, còn nói: Thôi cô nghỉ dạy đi! Con tôi kể, có những lúc cô giáo trẻ không làm thế nào được, chạy ra ngoài hành lang đứng khóc! Đó là chưa kể đánh nhau, gây rối trong lớp và ngoài lớp. Nhà trường và cô giáo, ban phụ huynh lớp đã thực hiện đủ giải pháp: mời phụ huynh, trao đổi riêng với học sinh, yêu cầu học sinh viết kiểm điểm... Vẫn biết, ở lứa tuổi dậy thì, các cháu có những biến đổi mạnh mẽ về tâm lý, và cha mẹ không đời nào dạy con hư hỗn, nhưng tôi không muốn con ở lại môi trường lớp học độc hại như vậy, nên phải chuyển trường cho con dù con sắp bước vào năm học cuối cấp!

Giờ đọc thông tin một cô giáo trẻ ở Gia Lai vì phạt nhiều học sinh - bằng việc dùng thước nhựa đánh vào tay các em - bị cho thôi việc, tôi thực sự băn khoăn: “Nếu học sinh sai, giáo viên còn có thể làm gì?” Giờ đây, mỗi tiết học với không ít thầy cô là một cuộc “giữ mình” hơn là “dạy người”.

Học sinh không học bài, cãi tay đôi, thậm chí buông lời hỗn hào với giáo viên - chuyện ấy đã không còn hiếm. Khi cô nhắc nhở, trò cười khẩy, quay video, thách thức. Khi cô mời phụ huynh, có người lại phản ứng: “Cô dạy con tôi kiểu gì mà để nó bị tổn thương?”
Và khi mọi cách đều bất lực - từ nhắc nhở, phê bình, đình chỉ học, gửi báo cáo lên nhà trường - thì điều đau lòng nhất là chính những người thầy, cô lại bị xem như “người có lỗi”.

Tôi tin rằng, không giáo viên nào muốn đánh học sinh. Cái thước, cái roi của ngày xưa không phải biểu tượng của bạo lực, mà là biểu tượng của kỷ luật và trách nhiệm. Nhưng hôm nay, chỉ cần một hành động mất kiểm soát, dù nhỏ, cũng có thể khiến sự nghiệp sư phạm của một giáo viên trẻ sụp đổ.

Nếu thầy cô chọn cách im lặng, học sinh muốn làm gì thì làm, miễn đừng động vào mình, lớp học biến thành nơi “truyền đạt thông tin” chứ không còn là nơi rèn người, thì liệu phụ huynh có đồng tình không? đó có phải là mục đích của trồng người không?

Giáo viên không cần quyền “đánh học sinh”. Điều họ cần là quyền được bảo vệ khi thực thi kỷ luật hợp lý, và là sự đồng hành thật sự từ phụ huynh và nhà trường. Bởi giáo dục là công việc của ba bên: nhà trường – gia đình – xã hội. Nếu một bên quay lưng, hai bên còn lại sẽ không thể làm gì hơn ngoài chịu đựng.

Câu chuyện ở Gia Lai không chỉ là chuyện một cây thước, mà đặt ra câu hỏi: Liệu thầy cô có đang bị tước dần “quyền làm thầy”, còn học sinh thì lớn lên trong tâm thế “không ai được phép chạm vào tôi”?

Tôi không biết giải pháp cần phải làm là gì - các nhà quản lý giáo dục chắc chắn sẽ nghĩ ra - nhưng đã đến lúc chúng ta cần trả lại cho giáo viên quyền nghiêm khắc, để họ có thể dạy dỗ học sinh bằng tình thương, lý trí và sự tôn trọng - chứ không phải bằng nỗi sợ bị quay clip, bị phản ánh hay bị cho thôi việc.

Khi học sinh không còn biết sợ thầy cô, thì điều đáng sợ nhất chính là xã hội mai này sẽ chẳng còn ai biết sợ điều đúng sai.
1762915559372.png

Chiều 11/11, Sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh Gia Lai thông tin về vụ việc cô Phạm Thị Hồng B., giáo viên hợp đồng môn Hóa học của Trường THPT Anh hùng Núp (xã Tơ Tung, huyện Kbang), bị phản ánh nhiều lần dùng thước đánh học sinh.

Theo báo cáo của nhà trường, vào các ngày 3 và 5/11, cô B. đã dùng thước nhựa đánh vào tay một số học sinh lớp 10A khi các em làm sai bài. Nhìn trong clip đây là thước nhựa dẻo ngắn. Sau khi sự việc được phát hiện, nhà trường yêu cầu cô viết bản tường trình và tổ chức họp phụ huynh lớp 10A. Tại cuộc họp, cô B. thừa nhận lỗi, xin lỗi lãnh đạo và phụ huynh, còn các phụ huynh nhận định hành vi xuất phát từ tình thương và thiếu kinh nghiệm sư phạm, không có mục đích bạo hành.

Kết quả, 14/15 phụ huynh đồng ý cho cô đến từng gia đình xin lỗi và tiếp tục đứng lớp. Tuy nhiên, sau khi họp và công khai xin lỗi toàn trường trong giờ chào cờ sáng 10/11, nhà trường quyết định chấm dứt hợp đồng giảng dạy với cô B. từ ngày 10.11.

Lãnh đạo Sở GD&ĐT Gia Lai cho biết cô B. ký hợp đồng ngắn hạn từ 1/9/2025, chưa phải viên chức, nên việc chấm dứt hợp đồng là phù hợp với quy định, do cô đã vi phạm cam kết nghề nghiệp. Đồng thời, Sở yêu cầu rà soát và chấn chỉnh công tác quản lý, quán triệt toàn ngành, tránh để xảy ra các vụ việc tương tự.

Phía phụ huynh trước đó từng phản ánh rằng cô B. đánh mạnh vào tay học sinh khi các em làm sai bài, cho rằng việc rèn học sinh cần dựa trên lời nói và phương pháp phù hợp, không nên dùng bạo lực.
 
Bài viết nêu lên một thực trạng rất đáng suy ngẫm trong môi trường giáo dục hiện nay. Khi học sinh không còn giữ sự tôn trọng, còn thầy cô thì sống trong tâm thế lo sợ - sợ phụ huynh, sợ học sinh, sợ mạng xã hội - thì không khí học đường đã bị tổn thương nghiêm trọng. Dạy học không chỉ là truyền kiến thức mà còn là dạy người, mà để làm được điều đó cần có sự tôn trọng hai chiều. Đã đến lúc xã hội phải nhìn nhận lại, phải bảo vệ danh dự và quyền hạn chính đáng của nhà giáo, để thầy cô yên tâm đứng lớp và học sinh được học trong môi trường thực sự lành mạnh, nhân văn.
 
Truyền thống " tôn sư trọng đạo " trong các nhà trường đang là vấn đề ngày càng xấu đi . Ngày xưa, không phải vô cớ mà có câu " thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi " . Trẻ con thường không nhận thức được hết hành vi sai trái và có phản ứng tiêu cực . Nếu cha ,mẹ, thầy cô không nghiêm khắc với các học trò bướng bỉnh, hư hỏng thi học trò khác sẽ làm theo . Nên chăng, các nhà Giáo dục, lập pháp xem lại triết lý giáo dục của chúng ta hiện thời ?
 
Bài viết hay. Nếu thực trạng là phổ biến thì các nhà quản lý giáo dục cần có giải pháp kịp thời để tránh những hệ luỵ lâu dài trong nghề trồng người. Các học sinh ngỗ ngược sẽ trở thành mầm mống của bạo lực trong trường học. Hiện tượng này hiện đã xuất hiện khá nhiều.
 
Đọc bài báo mà tôi cảm thấy chạnh lòng về nghề giáo. Tôi cũng là một cán bộ quản lý giáo dục hơn 20 năm nay, nhưng chưa bao giờ tôi thấy nghề làm thầy, nghề trồng người mà lại "hạn chế quyền" như hiện nay. Ngày xưa, thời học trò tôi cũng được Thầy của mình la mắng, trách phạt và cả cho "điểm tâm thước gỗ", là chuyện bình thường, dù là trong sinh hoạt hay học tập và học trò thời đó lấy làm xấu hổ để cố gắng hoàn thiện hơn. Còn bây giờ mỗi lần giáo viên lên lớp, may mắn có được tiết dạy "Bình yên" là hoàn thành nhiệm vụ. Tâm lý người thầy bây giờ ngoài việc hoàn thành tốt tiết dạy là một thành công, còn luôn ở "Tâm thế phòng thủ", tự hứa với bản thân luôn kìm chế cảm xúc, dù học trò có mắc lỗi, thậm chí là hỗn láo đi chăng nữa? Thầy cũng là con người, có cảm xúc, dù rằng đã được đào tạo kĩ năng sư phạm và tôi luôn khẳng định một điều, lúc nào, ở đâu, là Thấy/Cô ai cũng muốn học sinh mình tiến bộ. Trách phạt học sinh cũng là một hình thức để học trò tiến bộ khi mắc lỗi. Tôi tin rằng phần lớn phụ huynh vẫn chia sẻ, thông cảm cho họ khi không thể dùng lời nói, cử chỉ để uốn nắn học trò. Tất nhiên bản thân tôi không ủng hộ hay cổ súy cho người thầy đánh học sinh, nhưng thử hỏi ngay cả con của mình, khi nói nhiều mà vẫn không sửa sai, không nghe lời thì "Các Vị" là người làm cha, làm mẹ có "dùng roi" không?

Quay lại vấn đề cô giáo ở Gia Lai chỉ dùng thước nhựa dẻo đánh vào tay học trò để răn dạy, vậy mà bị mất việc. Thật cay đắng, dù là cô giáo ấy là hợp đồng. Nếu trường hợp cô giáo ấy là biên chế lâu năm thì sao? có bị đuổi việc không? Bản thân tôi rất băn khoăn khi học trò bây giờ "thật nhiều quyền", có phải đang tỷ lệ nghịch với quyền của người thầy? Trên MXH thì không ít vụ bạo lực học đường xảy ra với tần suất ngày càng nhiều giữa học sinh với nhau, có vụ mất mạng (Thanh Hóa). Chưa nói đến học sinh vi phạm giao thông, hút thuốc, uống rượu... Thầy/Cô cũng chỉ biết khuyên nhủ, liên hệ với gia đình cùng giáo dục, còn hiệu quả đến đâu thì chưa ai đánh giá? Thiết nghĩ đã đến lúc các cấp ngành Giáo dục, gia đình phụ huynh học sinh và xã hội cần có giải pháp căng cơ hơn để vừa có tính giáo dục, vừa có tính răn đe trong môi trường giáo dục hiện nay...​
 


Đăng nhập một lần thảo luận tẹt ga
Back
Top